Tản văn mừng Lễ hội

Ảnh: Duy Khánh

Những ngày này, tôi quay cuồng với bao nỗi bận tâm đến nỗi chẳng nhớ nổi tháng 5 thắp lửa đã về. Nhờ cô bạn nhá hàng tôi mới chợt nhận ra hoa Phượng đã nở bừng trên các con phố. Chắc có nhiều bạn nghĩ rằng Phượng nở trên đất Cảng là đương nhiên mỗi khi hè về, nhưng cái khác trong năm nay là dưới những tán Phượng kia là rất nhiều đoàn thanh niên, học sinh từ Hà Nội hoặc nhiều nơi rủ nhau về thưởng thức foodtour Hải Phòng. Có lẽ đây là 1 sản phẩm không 2 của du lịch Hải Phòng, nhưng nó chưa hẳn là mục tiêu hướng đến của các vị lãnh đạo thành phố mà do nhờ sức mạnh của truyền thông đa phương tiện mà những món ăn dân dã của nơi này lại thành sản phẩm của ngành công nghiệp không khói. Đã có nhiều năm đi học xa, tôi không tài nào quên những dịp cuối tuần về quê hương với dự định ăn hết cả thành phố. Cho nên tôi luôn muốn giành thật nhiều thời gian giới thiệu với bạn bè bốn phương về ẩm thực đường phố Hải Phòng. Có lúc tôi ao ước mình có thể mở tiệm tập hợp các món ăn ngon quê mình như nhiều thành phố du lịch khác vẫn làm. Có nhiều bạn bè tôi thành công trong việc biến ẩm thực Hải Phòng thành thương hiệu ở những nơi phồn hoa đô hội khác. Nhưng quả thực làm du lịch chỉ bằng ẩm thực là rất khó, hình như đâu có thành phố nào phát triển du lịch chỉ bằng ẩm thực? Có người đã nói với tôi ẩm thực Hà Nội là tuyệt nhất, tinh hoa nhất, vì nơi đó là tập hợp của tất cả những đầu bếp giỏi nhất và phục vụ tinh tế nhất. Câu nói quả ko sai, nhưng có lẽ đó là nhận định của những người sẵn sàng chi món tiền lớn cho những bữa ăn ngon, còn trên hè phố kia, với dăm ba chục ngàn, bạn rất khó được thưởng thức những đồ ăn ngon và sạch sẽ lắm. Món ngon Hải Phòng thì lại chủ yếu trên đường phố, thậm chí ở những con phố nhỏ và không có biển hiệu gì hết. Do vậy nếu bạn đến Hải Phòng đi ăn với người địa phương, ít khi bạn được dẫn đến những quán có biển quảng cáo như trên các app về ẩm thực hay thống kê.

Ảnh: Sưu tầm

 

Ảnh: Sưu tầm

Món ngon Hải Phòng có lẽ giống như phần nhiều tính cách người Hải Phòng, đượm vị nhưng sơ sài. Quán nhỏ, bát cũng nhỏ, chỗ ngồi chật chội. Mỗi lần qua phố Ga, nhìn từng đoàn khách xuống sân ga hào hứng hành trình foodtour, tôi lại ước giá mà các vỉa hè kia được chăm chút sạch sẽ, ngay ngắn để mọi người có thể vừa thưởng thức ẩm thực Hải Phòng, vừa thong dong ngắm phố.

Ảnh: Hồng Phong

Mừng ngày lễ hội của thành phố thắp lửa, nghe những bài hát về thành phố thấy bài nào cũng day dứt nỗi nhớ của những người đi xa, của những chàng thủy thủ, của các lớp học sinh, sinh viên và của bao người đã làm ăn sinh sống ở những vùng miền khác. Những bài hát theo tôi bao năm tháng làm nghề đóng tàu, vận tải biển. Dù không hẳn bài nào cũng thuộc nhưng tôi yêu từng giai điệu nhớ nhung, bồi hồi như thể mình đang xa Hải Phòng vậy.

Bài viết cũng như tâm hồn này, là những nhặt nhạnh ký ức về một vùng đất bằng nỗi nhớ về những món ăn và ca từ vài bài hát. Liệu nó có thể là chất liệu làm nên nỗi nhớ của những tâm hồn “người thợ” trong đủ mọi ngành nghề quê hương tôi không? Ừa thôi thì cũng phải vì nơi đây vẫn được gọi bằng một cái tên “thành phố thợ” mà. Nên nó giản dị và thô sơ lắm. Nó bình dị như nhành Phượng trên phố kia, chỉ đẹp khi lẫn vào phố phường, không sang chảnh như bao loài hoa được trưng trong bình quí. Nhưng nhành hoa ấy luôn là nỗi nhớ cháy bỏng trong chúng ta mỗi độ Hè về.

Ảnh: Lê Minh

VŨ HẢI